Mặt trời lên cao, ánh sáng vàng nhạt xuyên qua rèm cửa sổ bằng sa mỏng như cánh ve, để lộ từng quầng sáng.
Vừa ngủ sâu một giấc, mãi đến tỉnh lại, bên hông vẫn vô cùng đau, Khương Nhiêu theo bản năng sờ qua bên cạnh, cũng không ngờ vừa vặn nắm tay của nam nhân.
Vừa quay đầu lại, chỉ thấy Vệ Cẩn đan cánh tay bên người, nở nụ cười nhìn nàng.
Thưòng ngày đến canh giờ này, hắn sớm đã vào triều, đều là một mình Khương Nhiêu sửa sang lại giường, nay như vậy, thật ra lại thấy không quen.
Kéo tấm chăn phù dung lên, đắp lên bờ ngực trắng noãn, nàng nhõng nhẽo, “Nô tì đau hết cả người, không muốn đứng dậy.”
Vệ Cẩn nhéo cái cằm xinh xắn của nàng một cái, “Không muốn đứng dậy thì khỏi đứng dậy, trẫm cũng thừa dịp này khoan khoái mấy ngày.”
Lúc trên giường, Khương Nhiêu chưa bao giờ tuân theo lễ nghi quân thần, Vệ Cẩn đơn giản sẽ không trói buộc nàng, điềm đạm hồn nhiên như vậy, quả nhiên là người bên ngoài muốn bắt chước cũng bắt chước không được.
Mỗi khi tình cảm nồng nàn, vui sướng tới cực điểm, Khương Nhiêu không chần chừ mà gọi “A Cẩn, A Cẩn”, nam nhân kia lại càng thêm hưởng thụ, cứ như thế, Khương Nhiêu tuy là thân thể thướt tha phong tình nhưng cũng không chịu nổi sự đòi hỏi của hắn, ngược lại có phần yếu ớt, lại không biết sẽ tăng thêm tư thái phong lưu khác.
“Nếu đã đến đây, bệ hạ cũng không thể ở cùng với nô tì, Hoàng hậu nương nương thường xuyên lại đây, nếu nô tì không biết lễ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-tac-nu-quan/1959133/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.