Khương Nhiêu không ở lâu hơn nữa, dẫn Vu Đào đi ra ngoài.
Vu Đào đi rất chậm phía sau, Khương Nhiêu quay đầu lại, chỉ thấy nàng ta có hơi mê mẩn, trên mặt còn đỏ hây hây không phát giác.
“Suy nghĩ cái gì vậy?” Nàng đột nhiên hỏi, Vu Đào sửng sốt, ấp úng nhưng cũng không nói gì.
Nhưng nhớ lại ánh mắt tiểu Thế tử Tạ gia, Khương Nhiêu hình như có phần thông suốt.
Bây giờ nghĩ lại, Tạ thị vào cung mấy ngày nay, Vu Đào quả thật thường xuyên lui tới Thường Xuân Cung.
Phía đông Thường Xuân Cung, cách một hồ nước chính là Hoa Âm Các của Trần Thường tại.
Bên ngoài Hoa Âm Các cảnh sắc tươi đẹp, đến đầu hạ, đài trúc Thanh Lương Đài bên Thiên Phương Hồ là một chỗ ngắm cảnh hóng mát tuyệt vời.
Khương Nhiêu bất quá chỉ đi ngang qua, nhưng cũng vừa hay chứng kiến một trò hay.
Trên Thanh Lương Đài ước chừng có vài thân ảnh, nhưng liếc mắt một cái là có thể nhìn ra bóng dáng màu hồng đào ngồi chính giữa, hơi hất cằm lên, đang khiển trách người đối diện.
Giọng nói không lớn, nhưng vẻ mặt vô cùng khinh miệt, không khỏi khiến cho Khương Nhiêu cảm thấy phiền chán.
Nếu vẫn ngây ngô ngay thẳng thì nàng vẫn còn thiện cảm với nàng ta, nhưng cái bộ dạng ỷ thế hiếp người này đủ để xoá sạch.
Nhưng nàng cũng không muốn can thiệp vào chuyện hậu cung, cho nên bước nhanh hơn, tính đi vòng qua.
Ai ngờ lại đột nhiên nghe thấy cách đó không xa có người gọi một tiếng Khương cô cô.
Nàng không thể không dừng bước nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-tac-nu-quan/1959152/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.