Khương Nhiêu đang ở trong phòng thêu thùa, còn không biết, mặc dù nàng không bước ra khỏi đại môn cũng có thể tạo mầm tai hoạ như thế, chỉ có thể oán Cảnh An Vương đa mưu túc trí kia.
Không, nay hẳn đã đổi cách xưng hô, hắn đã là đại quân chủ thứ hai của Đại Chu Chiêu Hòa Đế.
Đêm đã sâu, Phi Yên Cung thắp đèn lên, Khương Nhiêu vùi đầu may vá, đảo mắt cũng đã hơn phân nửa buổi tối.
Nàng vươn người, chỉ thấy một nữ quan áo lam tiến vào, “Khương chưởng y, Vương thượng nghi gọi ngươi qua có việc.”
Khương Nhiêu khẽ chấn động, Vương thượng nghi là nữ quan bên người Vệ Cẩn, nàng ta tìm đến mình, vậy đó là ý của đương kim Hoàng thượng.
Khương Nhiêu không muốn nhớ lại cái đêm mưa gió đoạt quyền kia, đi lại trên mũi đao, bất cứ lúc nào cũng có thể cảm nhận mùi vị chết không có chỗ chôn, thậm chí không bằng một đao đã có thể làm được.
May mắn, hết thảy đều đã qua đi.
Đám người Trịnh Thu lúc trước đã bị trục xuất khỏi cung, chỉ còn lại mình, Khương Nhiêu ít nhiều có thể đoán được vài phần dụng ý của Vệ Cẩn, dù sao thân phận nàng đặc thù, tất cả mọi người đều nói nàng là người của Lăng Bình Vương, nhưng chỉ có nàng đã trải qua toàn bộ quá trình.
Vệ Cẩn không xử tử nàng, đã là tận tình tận nghĩa.
Đoán như vậy, nàng đi ngang qua Phi Yên Cung, ra cửa điện.
Nhưng phương hướng không phải đi đến Hàm Nguyên Điện, Khương Nhiêu dừng lại không đi nữa, “Vương thượng nghi ở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-tac-nu-quan/1959226/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.