Giữa đêm, Bạch Phù ngủ rất nông, anh lạc lối trong những giấc mơ hỗn loạn.
Anh mơ thấy mình đứng trên bờ đê dài, nơi có cỏ xanh và chim hót vang. Một đôi mắt xanh lam mông lung hướng về phía anh, ánh mắt ấy tràn ngập ý cười, đôi môi hồng nhạt mấp máy:
"Nhìn kìa, là bình minh."
Trong giấc mơ, anh không thể nói gì, chỉ có thể nhìn theo hướng mà người kia chỉ, nơi đó, mặt trời đang dần ló rạng, ánh nắng xuyên qua lớp lớp mây trắng tỏa sáng rực rỡ.
Vào khoảnh khắc ánh sáng xuyên qua những đám mây, một đôi tay che mắt anh lại, người bên cạnh khẽ gọi anh từ phía sau: "Bạch Phù."
Hơi thở nóng bỏng phả vào cổ anh làm anh không ngừng run rẩy, thậm chí anh phải nín thở.
"Bạch Phù." Một lần nữa, giọng nói ấy lại nhẹ nhàng vang lên với ý cười dịu dàng, "Em yêu anh."
Nhịp tim anh hẫng đi một nhịp, âm thanh vang vọng lớn dần bên tai, bờ đê trước mắt bắt đầu sụp đổ, thời gian như một con sông ngược dòng chảy xiết. Anh lại mơ màng nhìn thấy bản thân đang ở buổi triển lãm tranh đầu tiên của mình.
Anh kết thúc bài diễn thuyết với một bài thơ tiếng Anh và đón nhận tiếng vỗ tay như sấm dậy từ khán giả. Anh cúi người cảm ơn rồi bước xuống bục, sau khi đi qua hành lang dài, anh tình cờ gặp chàng trai mặc áo sơ mi trắng đứng ngẩn ngơ trước một bức tranh của anh.
Đó là một bức tranh vẽ bầu trời đêm, nét vẽ chủ đạo trên bức tranh là những đường thẳng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-tich-ho-hap-thoi-thang/1781987/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.