Hạ Nhất kêu lên một tiếng cả người run lẩy bẩy … Ngả đầu ra sau, kê cao ngực, như vậy càng thuận lợi cho anh.
Lan Dục đưa tay xuống, đầu ngón tay ngứa ngáy lướt qua vách hoa, như nguyện khiến cô run rẩy một trận thở hổn hển.
Anh nhẹ nhàng bật cười trong ánh sáng mềm mại, cắn môi cô lại gọi một tiếng “Nhất Nhất”.
Khóe mắt Hạ Nhất lông mày đều ướt đẫm ẩm ướt, đôi mắt ngập nước trong trẻo truy đuổi mặt anh, hơi thở run rẩy, nâng đầu anh như bảo bối.
“A Dục…”
Giọng nói vừa thuần khiết vừa mềm vừa say vừa cọ vào tim anh, đụng vào dục vọng đang gào thét, dây xích căng thẳng.
Anh nặng nề hôn cô, dùng hai lòng bàn tay chống đỡ xương chậu của cô, toàn bộ bộ phận sinh dục bọc trong da thịt mỏng manh đều được đưa vào và rút ra.
Tiếng kêu thất thanh cùng với va chạm phá hủy mục nát từ cổ họng mà ra, khuôn mặt đỏ bừng của Hạ Nhất dung diễm diễm lệ như mỡ, là thống khổ cùng mê loạn, là khoái cảm cùng khát vọng.
Thịt mềm hẹp nhu động nóng bỏng cọ xát tính khí của anh, vách tường bên trong co giật xoắn chặt, quấn quanh hút. Anh sưng đến cực điểm, mạnh mẽ đưa vào chỗ sâu nhất trằn trọc nghiền nát.
Một mảnh bạch quang choáng váng ở trước mắt Hạ Nhất nở rộ, trời đất đảo lộn, làm bóng trắng của váy cưới trên tường lắc lư qua, làm đại não mãnh liệt sắc bén khoái cảm trầm phù.
Cao thấp thấp rên rỉ, khóc nức nở, dài mà xa.
……
Hạ Nhất cũng không biết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-toc/417819/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.