Lúc môi lưỡi tách ra, khuôn mặt lạnh như băng tuyết của Hạ Nhất ửng ửng hồng.
Trán hai người họ chạm vào nhau, cô yên lặng mỉm cười với anh.
Trái tim Lan Dục bị ý cười của cô lấp đầy sự ấm áp.
Anh băng qua nửa vòng trái đất để quay về, đầu tiên là muốn gặp cô.
Cô ở đây với anh, cô nhớ anh, trong mắt cô đều là hình bóng của anh.
“A Dục…” Cô nhẹ nhàng gọi anh.
Bọn họ đều không phải người nói nhiều, lúc ở chung với nhau, mọi cử chỉ đều thể hiện sự dịu dàng và tình cảm.
Xe đến khách sạn, lúc Hạ Nhất xuống xe mới nhận ra bọn họ không phải về nhà.
Lan Dục ôm cô đi vào trong: “Buổi chiều có triển lãm tranh, anh dẫn em đi xem.”
Hạ Nhất ngẩn người, bên môi nhanh chóng nở một nụ cười nhạt.
“Anh không bận sao?”
“Buổi chiều anh rảnh, ngày mai anh lại đến công ty.”
Lan Dục dẫn Hạ Nhất đi thẳng lên phòng tổng thống trên tầng cao nhất. Căn phòng sang trọng, các bức tường được trang trí bằng các hoa văn mây mạ vàng và các bức tranh cổ điển lãng mạn.
Vào trong phòng, anh để cô ngồi xuống rồi rót một ly nước ấm cho cô.
Hạ Nhất nhận lấy, uống hai ngụm.
Cô uống nước đều đặn hàng ngày, ngoại trừ nước lọc và sữa nguyên chất, cô không uống bất kỳ loại đồ uống nào khác.
Chờ cô uống xong, Lan Dục để cái ly về chỗ cũ. Quay lại ôm người vào lòng một lần nữa, kéo khăn quàng cổ của cô xuống.
Cần cổ mảnh khảnh, giữa những sợi tóc rơi xuống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-toc/417832/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.