Đồ đạc của Sở Ương không nhiều nên đã sớm thu xếp xong, trước khi đi cậu đã chỉnh lý lại căn phòng một lần, dọn dẹp sơ tầng hầm vứt những thứ không cần thiết. Lần về nước này không biết có còn sống để quay lại đây hay không.
Lâm Kỳ tình nguyện giúp đỡ, rồi đi vào tầng hầm không thấy bóng dáng đâu. Sở Ương lười chuyển những đồ đạc trong thư phòng về lại, nên chỉ dọn trống tủ lạnh, quét sàn nhà, sau đó phủ khăn trắng lên từng cái một. Đến khi cậu dọn dẹp xong xuôi mới nhận ra mãi mà vẫn chưa thấy Lâm Kỳ đâu. Cậu pha hai tách cà phê, đổ đầy ly, dùng chân đá cửa tầng hầm cẩn thận bước xuống.
“Nghỉ tay một lát đi, rồi….” Lời nói bỗng mắt kẹt trong cổ họng.
Lâm Kỳ đã đảo lộ nguyên cái tầng hầm của cậu?
Tất cả những tấm vải che đậy kỹ lưỡng ban đầu đã bị vén lên, ngay cả những cuốn sách cũ của ông mà anh không biết giấu ở đâu cũng bị lật tung, ngoài ra còn có rất nhiều cành cây kỳ dị được hắn đặt thành hàng trên một vài ô trống ở giữa tầng hầm, nắp đàn piano bị nhấc lên, một vài cái rương cũ bọc bằng da trâu cũng bị mở ra, những sợi giấy cũ bay trong không khí như những con bọ lượn lờ dưới ánh đèn.
Mà Lâm Kỳ bên cạnh nhánh cây đang dùng con dao nhỏ cắt tấm thảm Ấn Độ bị vứt trong tầng hầm trên mặt đất.
“Anh đang làm cái trò gì đấy!” Sở Ương hét lớn mới khiến Lâm Kỳ đang chăm chú cắt thảm chú ý. Người nọ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-vuc-phat-song-truc-tiep/1884420/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.