Sáng sớm, Lâm Kỳ đang ngủ trong túi mơ màng mở mắt, thấy Sở Ương bên cạnh đắp chăn lông, một tay cầm đèn pin, một tay cầm bút, miệt mài viết này nọ vào cuốn sổ.
"Tiểu Ương?" Lâm Kỳ dụi mắt, ngáp một cái rồi ngồi dậy, "Em không ngủ cả đêm đó hả."
Tay đang viết của Sở Ương chợt dừng lại, yên lặng nhìn cuốn sổ mở ra trên đùi, sau đó chầm chậm thở dài. Cặp mắt đầy tơ máu, giữa chuyển động ánh mắt có len lõi sự run rẩy của thần kinh, không khí rét lạnh làm đầu ngón tay cậu đỏ chót, dù đã ngừng tay nhưng vẫn không buông lỏng cây bút đang nắm.
Lâm Kỳ cảm nhận trạng thái của Sở Ương rất không ổn, nên chui ra khỏi túi ngủ, nhẹ nhàng lấy cây bút khỏi tay Sở Ương, sau đó bao trùm đôi bàn tay lạnh cứng như đá và xoa nắn ngón tay cho Sở Ương, giúp máu huyết lưu thông. Ngón tay phải của Sở Ương dần dần có cảm giác lại.
Sở Ương dùng chất giọng khàn khàn vô cùng mệt mỏi lẫn thả lỏng nói, "Em viết xong rồi, ca khúc hoàn thành rồi."
Lâm Kỳ dịu dàng dỗ dành "Xuỵt", kiên nhẫn ma sát tạo nhiệt độ cho bàn tay phải, xong kiểm tra tay trái của cậu. Thấy bộ dạng này của Sở Ương, nỗi chua xót trong lòng hắn ngày càng nặng nề.
Hắn thấp thoáng hiểu điều Sở Ương lo lắng, một mặt là sợ Shoggoth sẽ gây ra càng nhiều tổn thương không thể cứu vãn, chẳng hạn như rời khỏi vùng đất này tiến vào thành thị dân số đông....Mặt khác, cậu lo lắng Lâm Kỳ sẽ tái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-vuc-phat-song-truc-tiep/356082/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.