Trong phòng loạn thành một đoàn, Vân Hương Di cùng Hạ Ngọc Trân bổ nhào lên gọi: “Tổ mẫu, tổ mẫu.”
Lão vương phỉ trợn to mắt khó thở chỉ vào Vân Nhiễm: “Ngươi, ngươi.”
Bà ta nói không nên lời, Vân Hương Di giống như bắt được cơ hội, chỉ vào Vân Nhiễm: “Đại tỷ, sao tỷ có thể khiến tổ mẫu giận thành như vậy.”
Vân Nhiễm nhíu mày, không hề bất an hay hoảng sợ, chuyện này chỉ có thể nói tại lão yêu bà, người già tính tình nên phóng khoáng một chút, sao chỉ vì lời nói lại giận thành như vậy, nàng có làm gì đâu.
Vân Vãn Tuyết lạnh lùng nhìn lão vương phi cùng đám người Vân Hương Di.
Ngoài cửa lại có người lao vào, có người nhanh chóng khóc lên: “Phụ vương, đại tỷ khiến tổ mẫu tức giận sinh bệnh.”
Vân Tử Khiếu sợ hãi, nhanh chóng chạy tới trước giường đỡ lão vương phi, lúc này thân hình đang lệch về một bên bất động, khóe miệng chảy nước giãi chỉ vào con,: “Ngươi.”
Bà muốn nói ông nhìn mình dạy con, khiến bà tức giận thành như vậy, đáng tiếc không nói nên lời.
Vân Tử Khiếu nhanh chóng ra lệnh đi mời đại phu tới khám cho lão vương phi.
Vân Hương Di lại thét chói tai: “Là đại tỷ hại tổ mẫu.”
Vân Vãn Tuyết tiếp lời: “Đúng vậy, tổ mẫu tức giận đến bị bệnh, đại tỷ nói tổ mẫu hẹp hòi, tổ mẫu mới tức giận.”
Vân Tử Khiếu nâng mắt nhìn Vân Nhiễm, không trách nàng, bởi vì ông tự biết mẫu thân là người như thế nào.
“Nhiễm Nhi, đây là có chuyện gì.”
Vân Nhiễm tự nhiên nói: “Mặt nhị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-y-quan-vuong-phi/359168/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.