Một góc phủ hộ quốc tướng quân, Vân Hương Di ngơ ngẩn, mắt ả trợn to, theo phản xạ khẽ ôm má, đầu óc ong ong. Tuy rằng hai má đau đớn, nhưng bây giờ ả bất chấp đau đớn, kinh hoàng quỳ xuống: “Tử Khiên, chàng đừng nghe người này nói bậy, hắn nói linh tinh, không phải như vậy, không phải như vậy.”
Ánh mắt Đường đỏ rực, điên cuồng hỗn loạn, thời khắc này hắn hoàn toàn mất đi lí trí. Hắn không thể tưởng tượng nổi, tất cả đều do nữ nhân này làm. Lần đầu tiên kê đơn hắn cùng An Nhạc, bây giờ còn làm ra chuyện vô sỉ không biết xấu hổ. Tư thông với thị vệ trong phủ, khiến hắn trở thành trò cười.
“A, a.”
Đường Tử Khiên điên cuồng gầm lên, đá mạnh vào người Vân Hương Di. Ả ta bay ra xa cả thước, giãy dụa bò lên. Vân Hương Di ngẩng đầu, nhìn Vân Nhiễm lạnh lùng đứng trong màn đêm, ánh mắt như đóng băng, khóe môi cười như có như không. Đầu có Vân Hương Di đột nhiên lóe lên, hiểu rõ vì sao Đường Tử Khiên biết chuyện mình tư thông với Lâm Bình.
“Vân Nhiễm lại là ngươi, vì sao, vì sao lại đối xử với ta như vậy.”
“Ta là muội muội của ngươi.”
Vân Nhiễm bật cười: “Muội muội, ta không có thứ muội muội độc ác, tâm ngoan thủ lạt, trăm phương ngàn kế hãm hại người khác như ngươi.”
“Ngươi, ngươi sẽ bị báo ứng.” Vân Hương Di hét ầm lên, khuôn mặt dữ tợn như ma quỷ trong bóng đêm. Đường Tử Khiên hung hăng nhìn chằm chằm, không biết vì sao hắn lại yêu một nữ nhân như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-y-quan-vuong-phi/359252/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.