Ngự thư phòng nhất thời trở nên tĩnh lặng, Nguyễn thượng thư sửng sốt một chút, sau đó cao hứng lên tiếng: “Thần thay dân chúng thành Mạc Tuyết cảm tạ ân đức của nương nương.”
Vân Nhiễm phất tay: “Chờ quay về bản cung phái người đưa ngân phiếu tới bộ hộ.”
“Lão thần đã biết,” Nguyễn thượng thư cung kính cúi đầu, sau đó cáo lui. Chờ sau khi ra ngoài, ánh mắt hắn khẽ u ám, bàn tay nắm chặt lại, tuy rằng hoàng hậu bác ái là phúc của Đại Tuyên, nhưng lịch sử hậu cung không được tham gia vào chính sự. Hoàng hậu nương nương lại công nhiên tham gia vào chuyện triều đình, không được tốt cho lắm, xem ra hắn phải nói chuện này với vài vị đại thần, cùng nhau thương lượng xem làm thế nào.
Trong ngự thư phòng, Vân Nhiễm cũng không biết lo lắng của Nguyễn thượng thư, nàng tới trước mặt Yến Kỳ trầm ổn lên tiếng: “Yến Kỳ, rốt cuộc tình hình Đại Tuyên hiện tại như thế nào? Không cần giấu, ta muốn biết sự thật.”
Từ sau khí Yến Kỳ đăng cơ, nàng thân là hoàng hậu không dính vào chuyện triều chính, để đám triều thần đỡ nhiều lời, khiến Yến Kỳ phiền phức. Cho nên ngoài quan tâm chuyện ăn ngủ của hắn, nàng không hỏi tới chuyện triều đình, hắn cũng không nói với nàng. Nhưng bây giờ nghe Nguyễn thượng thư nói, nàng mới biết, hóa ra Đại Tuyên chỉ là cái thùng rỗng, mang tiếng nước lớn, quốc khố không còn bạc, còn nợ ba tháng quân lương.
Cứ tiếp tục kéo dài thì phải làm sao bây giờ, ba tháng tuy ngắn, nhưng đủ để lòng quân dao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-y-quan-vuong-phi/359437/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.