Vân Nhiễm kéo tay Yến Kỳ, nghiêm túc nói: “Yến Kỳ! Chúng ta cẩn thận nghĩ lại, xem ai khả nghi nhất? Trước kia chúng ta không rõ, nhưng bây giờ đã có manh mối, có thể dễ dàng tìm ra hắn.”
“Chàng xem, TốngTuyến nói hắn chỉ là một quân cờ, như vậy tất cả những việc hắn làm là chuẩn bị cho kẻ khác, người kia muốn bảo tàng, mục đích để làm gì. Quan trọng nhất, Tống Tuyển là con trai của sư phụ, bảo tàng của Lưu Hoa Đường cũng là của Miêu gia, bảo tàng đương nhiên là của hắn, thế nào hắn lại thành quân cờ, cam tâm tình nguyện tặng thứ thuộc về mình cho kẻ khác, lẽ nào người kia cũng có quyền thừa kế bảo tàng như Tống Tuyển?”
Vân Nhiễm cầm bút, vẽ một dấu hỏi chấm lớn sau lưng Tống Tuyển.
Sắc mặt Yến Kỳ nghiêm trọng, nhìm chằm chằm dấu chấm hỏi, Vân Nhiễm lại nói tiếp: “Tống Tuyển cam tâm làm quân vờ, chứng minh hắn được hưởng lợi lớn, là cái gì? Thứ tầm thường chỉ sợ không hấp dẫn được hắn, với nam nhân thứ gì quan trọng hơn cả vàng bạc châu báu.”
Lần này Yến Kỳ không chút suy nghĩ đáp lời: “Quyền lực.”
Vân Nhiễm gật đầu: “Đúng vậy! Thứ quyền lực khiến hắn tình nguyện đánh đổi cả một kho báu, chắc hẳn phải rất lớn, ví như vương vị.”
“Nàng muốn nói, người kia cho phép hắn xưng vương? Nên ngay từ đầu mục đích của bọn họ là ngôi vị hoàng đế Đại Tuyên.”
Vân Nhiễm gật đầu: “Có lẽ ban đầu ta không nghĩ như vậy, nhưng nhiều chuyện liên kết lại với nhau có thể kết luận
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quy-y-quan-vuong-phi/359501/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.