Nhưng thân thể vẫn theo quán tính, cả người ngã vào lòng hắn.
Lúc này, khoảng cách giữa hai người rất gần.
Có thể thấy rõ.
Sợi xích vàng trên cổ Sino.
Hiện tại đã trở nên rất nhỏ.
Giống như chỉ cần duỗi tay đã có thể lấy xuống.
Tiểu Hắc Long nhỏ giọng giải thích: [ký chủ, sợi xích vàng trên cổ Sino chính là cấm chế dùng để phong ấn hắn, hiện tại lực lượng của cấm chế càng ngày càng yếu. Đợi đến khi dây xích bị đứt thì cấm chế đã hoàn toàn được giải.]
Nam Nhiễm nghe Tiểu Hắc Long nói.
Tâm tình tốt lên rất nhiều.
Chờ đến khi cấm chế được cởi bỏ, cô sẽ có thể mang dạ minh châu đi.
Nghĩ như vậy.
Nam Nhiễm liền đưa tay, kéo tay Sino.
Kết quả không kéo được tay hắn mà chỉ nắm được vạt áo của hắn.
Để chắc chắn hơn.
Cô đưa bàn tay khác ra, nắm một bên khác của hắn.
Sau đó, ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh nhìn Sino: "Dạ minh châu, mấy ngày nữa, ta sẽ mang chàng đi. Đến lúc đó chàng tốt nhất không nên phản kháng."
Sino rũ mắt.
Vươn ngón tay thon dài.
Nắm lấy bàn tay trái bị thương của cô.
Đưa lên.
Lúc trước không nhìn kỹ, cũng không chú ý lắm.
Hiện tại đột nhiên bị giơ lên.
Liền phát hiện tay Nam Nhiễm càng lúc càng sưng to hơn.
Trước kia chỉ giống một cái màn thầu nhỏ.
Hiện tại đã biến thành một cái màn thầu to.
Cái tay kia nhìn sơ qua giống hệt một cái bánh bao.
Sino mở miệng: "Dựa vào cái gì mang ta đi? Dựa vào cánh tay giống bánh bao này?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-1-dai-lao-lai-muon-tan-vo/588388/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.