Đại khái là do từng có kinh nghiệm bị Nam Nhiễm vác lên vai chạy như bay.
Vì thế, thời điểm Nam Nhiễm kéo anh ra ngoài, có dùng sức hơi mạnh một chút cũng không khiến anh ngạc nhiên.
Ra tới phòng khách.
Trên vách tường trắng tinh vẫn treo một màn hình lớn đã bị vỡ.
Đó là do ngày hôm qua bị Nam Nhiễm dùng điều khiển từ xa ném vỡ.
Nguyễn Mặc bị Nam Nhiễm cưỡng chế ấn xuống sô pha.
Sau đó, cô xuống bên cạnh anh.
"Ăn đi."
Nguyễn Mặc nhìn đồ ăn trên bàn.
Mí mắt hơi buông xuống, cả người ngã về sau.
Ngửi thấy mùi thơm phát ra từ đồ ăn không những không khiến anh cảm thấy đói mà ngược lại làm cho dạ dày của anh cuộn lên từng cơn.
Nam Nhiễm nhìn bộ dáng bài xích của anh, không chút để ý mở miệng.
"Anh muốn tự ăn hay để em giúp anh ăn?"
Rốt cuộc dạ minh châu muốn làm gì?
Có cơm còn không chịu ăn?
Muốn lên trời luôn đúng không?
Nếu đánh chết hắn rồi thì cũng không cần ăn cơm nữa.
Một công đôi chuyện.
Giá trị hắc ám của Nam Nhiễm cọ cọ tăng lên.
Tiểu Hắc Long nhỏ giọng nói.
[ký chủ, hắn bị sốt, bệnh bao tử cũng rất nghiêm trọng.]
Nam Nhiễm bĩu môi, không nói chuyện.
Tiểu Hắc Long nhìn giá trị hắc ám của ký chủ nhà mình từ từ giảm xuống.
Xem ra lời này cũng có ích, Tiểu Hắc Long nãi thanh nãi khí nói.
[hắn là viên dạ minh châu duy nhất trên đời này vừa có sự sống vừa biết phát sáng. Bây giờ dạ minh châu bị bệnh. Ký chủ, có phải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-1-dai-lao-lai-muon-tan-vo/636990/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.