Thanh tỷ cười tươi như hoa, nói chuyện với Ninh Dã đang đi phía sau mình.
Kết quả, vừa quay đầu lại liền thấy được cảnh tượng Nam Nhiễm ghé vào trong ngực Nguyễn Mặc.
Hình ảnh ôm ôm ấp ấp này thiếu chút nữa khiến Thanh tỷ mắc bệnh tim.
Thanh tỷ liên tiếp đưa mắt ra hiệu cho Nam Nhiễm.
Ý bảo phải chú ý chừng mực.
Nam Nhiễm chỉ liếc mắt nhìn người đại diện một cái, sau đó tầm mắt lại đặt trở lại trên người dạ minh châu.
Ninh Dã cao hơn Thanh tỷ, đương nhiên có thể thấy rõ cảnh tượng đang diễn ra trong xe bảo mẫu.
Ninh Dã rất thức thời.
"Thanh tỷ yên tâm, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, em đều biết."
Thanh tỷ xấu hổ, cười cười, gật đầu.
"Đi lên đi."
Nguyễn Mặc đứng dậy, ôm Nam Nhiễm đang dựa vào người mình sang vị trí anh vừa ngồi.
Sau đó ngồi xuống cạnh cô, dựa người vào người Nam Nhiễm.
Như vậy vừa có thể để Nam Nhiễm dựa vào người anh, vừa không thu hút sự chú ý của người khác.
Lần này bọn họ nói chuyện là để bàn về tiết mục ở kỳ tới.
Thanh tỷ ho khan một tiếng.
"Tiểu Nhiễm, theo như tình hình rút thăm, kỳ tới em với Ninh Dã phải cùng nhau hợp tác trình diễn một ca khúc. Hiện tại vẫn nên bàn sơ qua một chút."
Nam Nhiễm nhìn về phía Ninh Dã.
Vốn chỉ định nhìn thoáng qua, nhưng sau đó ánh mắt lại dừng lại.
Á.
Quả cầu pha lê
Lúc này, thanh âm của Tiểu Hắc Long bỗng vang lên.
[ký chủ, Ninh Dã là Thiên đạo chi tử của thế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-1-dai-lao-lai-muon-tan-vo/637032/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.