"Linh Lung, muội muội con vừa tỉnh lại, đừng nói chuyện nhiều với con bé có được không." Hà Đan Bình thấy Toàn Cơ sắc mặt không tốt, vội vàng khẽ đẩy đại nữ nhi ra, chính mình ngồi bên giường, trong tay bưng một chén thuốc, ôn nhu nói: "Nào, trước uống thuốc đi, uống xong rồi hảo hảo ngủ một giấc, sẽ không có chuyện gì nữa."
Toàn Cơ quả thật cũng không còn khí lực nghĩ đến chuyện mình khỏe đến như vậy, tiện tay bẻ gãy đầu gỗ vụn, liền há miệng, uống một ngụm thuốc.
"Nương, rất đắng nha. . ." Nàng cau mày làm nũng.
Linh Lung cười híp mắt đưa cho nàng mấy quả mơ bọc đường, "Đã biết muội sẽ than đắng, nào, ăn một quả mơ đi. Thật là một tiểu nha đầu."
Linh Lung bỏ một quả vào miệng nàng, một mặt chống tay lên giường, cười hỏi: "Thế nào? Ngọt không? Là tỷ tự làm đó nha."
Toàn Cơ gật gật đầu: "Ngọt. . . Ưm, chỉ là có chút ngọt quá. . ."
Nàng vội vàng một hơi uống hết thuốc, tiết kiệm Linh Lung lại đút mơ cho mình. Không biết tỷ ấy làm mơ bọc đường này, rốt cục đã bỏ bao nhiêu đường, ngọt đến chết người a.
"Bây giờ ngủ đi, cũng đừng suy nghĩ gì nữa." Linh Lung giống như một tiểu đại nhân, đỡ nàng nằm xuống lại, lại thay nàng sửa sang chăn gối, nói liên miên lải nhải, y như lão mụ mụ.
Toàn Cơ nhịn không được cười ra tiếng,"Linh Lung tỷ cùng nương càng lúc càng giống nhau."
Linh Lung trừng mắt, "Ta là tỷ tỷ của muội, cho nên muội phải nghe lời ta. Ngoan, mau ngủ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-1-luu-ly-my-nhan-sat/238433/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.