Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Trần Cảnh được ca tụng từ nhỏ đến lớn, vẫn luôn được khen là thiên tài, đây là lần đầu tiên có người mắng anh ta không đầu óc, mắng anh ta ngu xuẩn.
Trần Cảnh tức giận đến mức không đoái hoài đến việc giả vờ phong độ nữa, sắc mặt cực kì khó coi: "Kỳ Nguyệt! Cô đừng đi quá xa! Nếu cô không phải chị của Trăn Trăn, không phải vì nhìn quan hệ của hai nhà, cô cho rằng tôi nguyện ý nói cùng cô nhiều hơn một câu sao? Ngày đó lúc ăn cơm, cũng là cô chủ động tiếp lời của tôi! Bây giờ lại ở đây giả vờ thanh cao cái gì?"
Kỳ Nguyệt cười nhạt: "Vị tiên sinh này, tôi nói anh không đầu óc, anh còn không chịu thừa nhận. Cùng anh nói mấy câu nghĩa là thích anh, có ý với anh... Anh đang sống ở thời đại nào vậy? Hôm nay tại đây, anh cũng chủ động bắt chuyện với tôi, vậy có nghĩa là anh nhung nhớ tôi hả? Tôi nói lần cuối với anh..."
Kỳ Nguyệt tức giận muốn mắng người, sau lưng đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập, hơi thở mát lạnh quen thuộc mang theo nhiệt độ nóng hổi đột nhiên ập tới...
Giây tiếp theo, Kỳ Nguyệt cảm thấy cổ tay bị siết chặt, sau đó mới nhận ra cổ tay mình đang bị ai đó nắm lấy.
Kỳ Nguyệt kinh ngạc nhìn sang thì thấy một khuôn mặt lúc nào cũng đẹp đến mức khiến người ta thất thần.
Khác biệt chính là, trên khuôn mặt ấy bây giờ đang hiện vẻ phức tạp ưu tư mà cô chưa từng thấy, con ngươi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-1-mat-trang-trong-vong-tay-toi/966550/chuong-195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.