Editor: Nha Đam
"Công chúa Nhạc Hề, ngươi hiểu câu vừa rồi như thế nào?"
Phu tử Lược Hiển nhìn công chúa nhỏ bằng ánh mắt hơi vẩn đục, giọng điệu bình thản và dịu dàng.
Công chúa Nhạc Hề lo lắng đứng lên, bởi vì vừa mới nói chuyện với Phong Thiển nên không cũng nghe phu tử giảng cái gì.
Cô thậm chí còn không biết vấn đề của phu tử đang nói là gì.
Tiểu công chúa dùng tay bóp vạt áo, nhỏ giọng nói: "Phu tử, câu mà ngài nói là câu nào?"
Phu tử bình tĩnh nhắc lại: "Dục mang vương miện, tất thừa này trọng*."
* Dục mang vương miện, tất thừa này trọng : Muốn đội được vương miện thì phải chịu sức nặng của nó (Câu nói này làm mình nhớ đến Sơn Tùng =))
Nghe xong, công chúa Nhạc Hề cau mày suy nghĩ rồi ngập ngừng nói: "Vì vương miện làm bằng vàng và ngọc, rất nặng nên khi đội lên đầu phải chịu sức nặng của nó."
Tiểu công chúa nói xong liền yên lặng nhìn vẻ mặt của phu tử.
Phu tử chỉ thở dài và ra hiệu cho cô ngồi xuống.
"Sự lý giải của công chúa Nhạc Hề không sai, nhưng chỉ là nghĩa bóng mà thôi. Còn ai có thể đứng dậy lý giải theo cách khác?"
Ánh mắt của phu tử nhẹ rơi vào các hoàng tử và công chúa phía dưới.
Một đám củ cải nhỏ trong lớp đều nhíu mày.
Cảm giác như những gì Nhạc Hề nói có lý.
Còn có ý nghĩa khác à?
Tiểu Quân Kỳ xung phong đứng dậy, "Thưa phu tử,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-1-mau-xuyen-dien-ha-nha-ta-co-chut-ngoan/485235/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.