Chương 111. Bạch Thanh Nhan không biết, tại sao mình lại rơi vào nông nỗi này?!
Người Ngọc Dao bị đẩy vào bãi săn, nhất thời còn chưa biết phải đối mặt với cái gì. Nhưng chờ tới khi nhìn thấy trường thương làm từ thân lúa mạch, cỏ lau chế thành cung tiễn, mảnh gỗ chẻ thành đại đao, nhìn những người Lang Nghiệp bộ dáng tươi cười không hề có ý tốt kia, trong nháy mắt đã hiểu toàn bộ.
Phút chốc, người Ngọc Dao kêu khóc tung trời, một mảnh hỗn loạn. Những người Ngọc Dao như ong vỡ tổ, vọt đi tìm đường chạy thoát thân. Binh sĩ áp tải vung lên roi dài, chẳng khác nào xua đuổi súc vật, không đầu không đuôi quất xuống. Nhưng người chung quy cũng không phải súc vật, đối với từng hàng đao thương lóe hàn quang, người Ngọc Dao sao có thể ngoan ngoãn đứng yên chịu chết?
Cuối cùng, người Lang Nghiệp thả chó săn hung tợn ra, đồng thời thả dây thừng. Chó săn này đã hai ngày không được cho ăn giờ phút này cùng hung cực ác, liền hướng về phía người Ngọc Dao mà lao đi!
Phàm là người lùi một bước, chó lại tiến một bước! Người Ngọc Dao gào khóc, lần nữa chạy vào bên trong bãi săn bên trong.
Nhưng người ở phía trước lui bước, người ở phía sau lại không biết phía trước có chó, còn không ngừng chen lên phía trước. Lại có người bị chen ngược giẫm vào chân, nhất thời kêu khóc loạn đến trời.
Bạch Thanh Nhan mặc dù đang chạy ở phía trước, cách xa đám người Lang Nghiệp mấy chục trượng, nhưng thấy tình cảnh này, lòng y nóng như lửa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-1-tru-tam-chi-toi/755576/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.