Edit: Nại Nại
(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___
Vu Hoan bĩu bĩu môi: "Tiểu tử thúi kia đi còn dám quản ta, nếu hắn trách tội, ta sẽ giúp các ngươi chịu, yên tâm."
Tôn quản sự không nói lại Vu Hoan, đành phải hỏi Vu Hoan đến đâu ở.
Ai biết Vu Hoan lại trả lời hắn một câu, còn chưa biết...
Trái tim Tôn quản sự thình thịch nhảy vài cái, nhanh chóng cho người đi theo sau Vu Hoan.
"Ở trong thành ta còn có một căn nhà, nếu không đi đến đó ở đi?" Đông Phương Tú cười đề nghị.
"Lớn không?" Vu Hoan nghiêng đầu.
"..." Đông Phương Tú nhớ lại: "Không phải rất lớn."
"Vậy đi thôi!" Vu Hoan gật đầu.
Đông Phương Tú sửng sốt, nàng còn tưởng rằng Vu Hoan muốn ở một nơi lớn...
Căn nhà của Đông Phương Tú cách cửa hàng Thịnh Gia không xa, căn nhà rất tinh xảo, nhưng như lời Đông Phương Tú nói, cũng không quá lớn.
Vu Hoan dạo qua một vòng, cảm thấy cũng không tệ lắm.
Căn nhà này cái gì cũng có, cũng không cần dọn dẹp gì, trực tiếp vào ở là được. Vu Hoan chọn một căn phòng dễ trốn chạy, Đông Phương Tú cùng Linh La một trái một phải ở cách vách phòng nàng.
Chuyện Vu Hoan thay đổi chỗ ở, như cháy rừng lan ra đồng cỏ, chỉ cần một buổi chiều mọi người đều biết.
Bởi vì biết sản nghiệp của Đông Phương gia, những người rất có tinh thần trọng nghĩa kia không dám tiến vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-2-ba-day-dem-vai-ac-duong-oai/1520156/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.