Edit: Nại Nại
(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___
Hừng đông ngày hôm sau, thú nhỏ bò từ cửa sổ tiến vào, một thân dơ bẩn, trực tiếp ở trên giường Vu Hoan lăn một vòng, 'chi chi chi' đánh thức nàng.
Vu Hoan vuốt trán, chống thân thể ngồi dậy, nhìn cái chăn bị lăn đen thui, vẻ mặt run rẩy.
Đây là đi đâu mà lăn dơ như vậy?
"Chi chi chi chi!" Đói đói đói đói!
"Đói cái rắm á, có phát hiện Thiên Nguyệt không?" Vu Hoan muốn chụp tiểu thú, nhưng nhìn thấy trên người nó trên dơ như vậy, trực tiếp từ bỏ.
"Chi chi chi chi." Tiểu thú ủy khuất lắc đầu.
Nó mò cả đêm, cơ hồ là bò hết toàn bộ Thiên Phong Thành, nhưng không có phát hiện hơi thở của Thiên Nguyệt.
Vu Hoan hất chăn, quăng thú nhỏ xuống, vô cùng ghét bỏ: "Tự đi tắm sạch sẽ đi."
Thú nhỏ cào cào móng vuốt trên mặt đất, ngao ô nhảy ra khỏi cửa sổ chạy trốn ra ngoài.
Thú nhỏ vốn định đi dưới lầu nhìn xem có nước hay không. Khi rơi xuống lầu hai có một căn phòng đang mở cửa sổ, bên trong có một chậu nước.
Thân thể thú nhỏ vừa chuyển, trực tiếp nhảy tới trong chậu nước, lăn một vòng rồi nhảy lên bàn bên cạnh trên, lắc mình run rớt nước trên người, lại khôi phục bộ lông tuyết trắng kia.
Liên Mặc đứng ở cửa phòng, nhìn thú nhỏ lớn bằng bàn tay, biểu cảm trên mặt rất phong phú.
Hắn chỉ là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-2-ba-day-dem-vai-ac-duong-oai/1520209/chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.