Edit : Nại Nại
(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___
Phượng Lan ở phía tây phủ vực chủ, vừa lúc tương đối gần với phòng vực chủ, khoảng cách từ tiểu viện Giang Vong Ưu đến đó hẳn là xa nhất.
Xỏ xuyên qua toàn bộ Tây viện chính là hồ nước và hành lang, trên hành lang quấn quanh dây đằng, rủ xuống mái hiên, theo gió nhẹ nhàng đong đưa.
Ở đây chỉ có hai căn phòng, mỗi phòng đều được xây trên nước, từ hành lang nối dài đi đến.
Vu Hoan nhìn xung quanh bốn phía, đây không phải là nơi lần trước nàng tiến vào sao?
Thì ra người ở chính là Phượng Lan...
"Ở đây từng là phụ thân vì mẫu thân mà xây dựng, sau khi phụ thân qua đời, mẫu thân cũng dọn ra khỏi đây, nói là sợ thấy cảnh thương tình." Thần sắc Giang Vong Ưu có chút đau thương, từ nhỏ nàng ở đây mà lớn lên, mỗi một chỗ đều có thân ảnh của cha mẹ.
Vu Hoan nhìn ra được, đồ ở đây đều tận tâm mà bố trí.
Có thể thấy được lúc trước cha của Giang Vong Ưu yêu mẹ của nàng ta bao nhiêu.
"Ca ca ta lại an bài cho tên nam nhân kia ở đây..." Trong mắt Giang Vong Ưu hiện lên tia khó chịu.
Vu Hoan không tiếng động vỗ vỗ bả vai Giang Vong Ưu, Giang Vong Ưu tái nhợt vô lực cười cười, kỳ thật cũng không trách được Phượng Lan, hắn cũng là người bị hại...
Hành lang nối liền với đình hóng gió,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-2-ba-day-dem-vai-ac-duong-oai/441682/chuong-396.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.