Edit : Nại Nại
(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___
Tầm mắt của Vu Hoan dạo qua một vòng trên người Mộc Tầm: "Tự ngươi đi theo ta hay là ta giết bọn họ rồi mang ngươi đi?"
Mộc Tầm hơi hơi sửng sốt.
Giây sau, Mộc Tầm gật đầu: "Không cần làm khó xử bọn họ."
"Mộc quản sự?" Hán tử cao ráo kinh hãi thất sắc, không khỏi gọi một tiếng.
Mộc quản sự đi với vị này rồi, theo những tình huống mà hắn biết đó, Mộc quản sự còn có thể sống sót trở về sao?
Khẳng định là không thể!
"Không sao, các ngươi đi về trước đi, đồ nhất định phải đưa về an toàn, hiểu không?" Mộc Tầm trấn định tự nhiên phân phó, giống như nàng ta chỉ đi ra ngoài ôn chuyện với bạn cũ đã lâu không gặp.
Hán tử cao ráo giật giật cánh môi, dư quang quét đến thiếu nữ đang ngồi trên đỉnh xe ngựa tươi cười âm trầm, yết hầu lăn lộn vài cái, dặn dò: "Mộc quản sự cẩn thận."
Mộc Tầm gật gật đầu, vỗ vỗ bờ vai hắn.
Vu Hoan nhảy xuống xe ngựa, vạt áo tung bay, giống như một đóa hoa xinh đẹp đang nở rộ.
Mộc Tầm đuổi theo bước chân Vu Hoan, rời khỏi phạm vi những người đó, một bóng người chợt xuất hiện bên người Vu Hoan.
Hắn giống như từ trống rỗng nhảy ra, trên người ẩn ẩn có cổ uy áp còn nặng hơn trên người Vu Hoan cô nương, làm nàng ta không dám thở mạnh.
Hắn ở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-2-ba-day-dem-vai-ac-duong-oai/441702/chuong-382.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.