Bàn tay đang chọn hoa của Lâm Lang khựng giữa không trung.
Chính chủ tới.
Mùi hoa tươi đầy ắp căn phòng, bên chân cô là một chùm hoa hồng đỏ, nồng nhiệt mà tươi sáng, hệt như chủ nhân của cửa hàng này, chẳng sợ không phải cố tình, cả người cũng tản ra mùi hương mê hoặc.
Làm cậu ngo ngoe rục rịch.
"Roạt!"
Người tới dùng răng cắn rách bao tay rồi tùy tiện ném nó xuống đất.
Bóng hình trong tầm mắt khẽ run.
Người đàn ông hơi nhếch môi.
Cũng biết sợ sao?
Giọng của cậu, hoá ra cô còn nhớ.
Thật vui.
Ngay sau đó, Lâm Lang đã bị người đứng đằng sau nắm chặt cánh tay, dùng sức kéo về, cơ thể không vững, tấm lưng đụng mạnh vào cơ ngực rắn chắc của đối phương.
Cô bất giác rên một tiếng.
"Đau?"
"Biết đau là được." Cậu ý vị sâu xa mà nói, "Chỉ có người chết mới không có cảm giác."
"Tôi nói đúng không, chị?"
Lâm Lang siết chặt hoa cát cánh trong tay, người đàn ông đứng sau cô không hề phát hiện trong mắt cô có ý cười chợt loé.
Chờ cậu lâu lắm rồi đấy, nam chủ đại nhân yêu quý à.
Đương nhiên, cô vẫn rất hài lòng với tốc độ tìm được tới đây của nam chủ, với bộ óc kín đáo và biếи ŧɦái như thế của bác sĩ Lâm, người khác muốn kiếm được dấu vết gì để lại cũng không dễ dàng. Có lẽ chỉ có nam chủ có thuộc tính tương đương mới có thể ngang tài ngang sức như vậy đi?
Lúc hai người này đối đầu nhau sẽ là bộ dạng gì nhỉ?
Lâm Lang nghĩ thôi cũng cảm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-2-ban-gai-cu-hac-hoa-hang-ngay/1453306/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.