Việc cô giao thì anh vẫn phải làm, anh hình như là có số điện thoại của cô ta đấy, anh nhấc máy lên gọi thì ngay lập tức có người trở lời
"Anh Lục Phong" Một giọng điệu cực vui mừng
"Ừ"
"Anh có lưu số của em sao?"
"Mau đến công ty đi, cả đoàn đang đợi cô đấy" Anh giọng điệu lạnh nhạt.
"Anh nhớ nữa sao?" Anh khó chịu không nói gì sau đó thì cúp máy ngay, lại có người gọi đến vẫn là cái số của cô ta anh liền tắt máy.
Anh đang vô cùng vô cùng khó chịu chứ chẳng đùa.
Anh như nhớ ra điều gì đó lại gọi cho cô nhưng Lâm An không bắt máy, anh nhấc máy gọi cho Lộ Lộ.
"Cô quay ở đâu vậy?"
"Ở thành phố xx"
"Xa vậy sao?" Anh nhíu mày, nơi đó cũng cách nơi anh đang đứng gần 1000 km vậy mà cô chẳng báo trước với anh lấy một lời, nghĩ đi nghĩ lại anh cũng chẳng là cái gì để cô phải báo lại cả.
Đúng là hàng ngàn con dao đâm vào tim.
Cả đời anh hối hận nhất chính là cái khoảnh khắc anh lựa chọn bỏ rơi cô và đi du học.
Hình như từ lúc đo khoảng cách của anh và cô còn xa hơn nơi anh đang du học và nơi cô đang sống
Anh cúp máy đầu dựa vào ghế ngồi hỏi trợ lí Diệp "Tôi có lịch trình nào ở thành phố xx không?"
"Có nhưng sếp mới hủy hôm trước...."
"Sắp xếp cho tôi tới đó đi"
[...]
Trên chiếc xe dài đang bon bon trên đường cô lại không may mắn ngồi một hàng với Lộ Lộ, một hàng gồm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-2-cua-vo-tu-nho/26307/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.