Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Nhìn dáng vẻ mất tinh thần của Kỳ Vạn Lý, Kỳ Nguyệt vươn tay vỗ nhẹ lưng ông: "Ba đừng quá tự trách, lúc đó ba không biết gì cả mà. Con nói ra chuyện này cũng không phải để ba tự trách, con chỉ hi vọng nút thắt giữa ba và chú hai được cởi bỏ. Con cũng hi vọng... ba có thể hiểu cho Kỳ Trăn."
Kỳ Vạn Lý nhắm chặt mắt: "Ba hiểu..."
Ông ta lần nữa mở mắt ra nhìn đứa con gái lớn của mình. Đứa nhỏ này, dù trưởng thành trong hoàn cảnh thiệt thòi vẫn có thể làm lại từ đầu, tìm thấy ý nghĩa mới của cuộc sống, sống hết mình, không nhận được tình yêu từ gia đình nhưng vẫn luôn tin vào tình yêu.
Ông ta sống đến ngần ấy tuổi, nhưng cuối cùng còn không cởi mở bằng một đứa trẻ...
Kỳ Vạn Lý đau đớn ôm đầu: "Người sai là ba... là ba... Ba dồn hết tâm huyết vào huấn luyện mà bỏ quên người nhà, quên mất có những việc còn quan trọng hơn huấn luyện... Từ trước đến giờ, từ Thiên Lý, đến Trăn Trăn... còn có con nữa... Nguyệt Nguyệt..."
Kỳ Nguyệt: "Ba chỉ bỏ ra quá nhiều vì bắn thôi."
Triết lý sống của Kỳ Vạn Lý là: Thế giới rộng lớn, nên thử nghiệm những điều mới mỗi ngày. Ông ta dành toàn bộ cuộc đời mình cho súng, chấp niệm của ông ta với bắn là thứ mà người thường không thể nào sánh bằng.
...
Đại học A, ký túc xá nữ.
Nửa đêm, Kỳ Nguyệt bị một cuộc gọi đánh thức.
Kỳ Nguyệt mơ mơ màng màng cầm máy lên, người gọi đến là chú
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-2-mat-trang-trong-vong-tay-toi/54961/chuong-274.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.