Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Kỳ Trăn giống như phát điên nói ra hết tất cả những ấm ức của mình trong những năm này.
Từng thứ từng thứ...
Cuối cùng, say ngã xuống đất.
Vợ chồng Vu Thục Hoa luống cuống đỡ Kỳ Trăn lên xe.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa, Kỳ Vạn Lý bước xuống xe.
Rõ ràng là đêm hè, nhưng ông ta lại cảm thấy lạnh như trời đông giá rét.
Khuôn mặt ông tiều tụy, run rẩy đốt một điếu thuốc, chậm rãi ngồi xổm xuống lề đường.
Kỳ Nguyệt đứng bên cạnh muốn nói rồi lại thôi.
Sau một hồi yên lặng, Kỳ Vạn Lý mở miệng trước.
Ông ta gục đầu thật sâu, trầm giọng như đang nói với chính mình: "Mẹ con từ nhỏ đã quá nuông chiều và kiêu ngạo về Trăn Trăn, muốn gì được nấy, dẫn đến từ nhỏ nó đã ích kỷ ngang ngược, không biết sẻ chia, khiến nó muốn tất cả sự chú ý của mọi người đều phải đặt trên người nó. Mà người làm ba như ba, vì sự thất bại và vô năng của mình mà chọn đặt hết kì vọng lên người nó, để nó phải chịu áp lực nó vốn không nên nhận. Trăn Trăn nói không sai, người thật sự sai là ba mẹ. Tất cả những thứ của ngày hôm nay đều do ba mẹ đưa đến..."
Kỳ Vạn Lý ngẩng đầu lên, đôi mắt ảm đạm nhìn con gái lớn của mình, vẻ chua xót nơi đáy mắt kèm theo một chút yên tâm và vui vẻ: "Vẫn may... Vẫn may từ nhỏ con không ở bên ba mẹ... Chú hai và ông bà nội của con nuôi dạy con rất tốt. Con kiên cường, dũng cảm,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-2-mat-trang-trong-vong-tay-toi/54964/chuong-271.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.