"Nếu muốn đi Thổ Nhĩ Kỳ thì vừa lúc Phong Nguyệt cùng tiểu muội Báo miêu có nhiệm vụ cũng đi tới đó, chúng ta có thể thuận gió đi cùng đấy." Bạch Sở Niên cầm lấy điện thoại di động muốn gọi điện thoại cho Phong Nguyệt: "Máy bay của bọn họ hẳn là cất cánh từ căn cứ đảo Nha Trùng đi, chúng ta chạy tới vẫn kịp, còn có thể lại đến khu san hô phấn thăm Ái Ái nữa."
Rimbaud vốn gật đầu, nhưng vừa nghe Bạch Sở Niên muốn lặn xuống biển xem Trân Châu, anh lại đổi giọng nói không đi: "Không phải chúng ta vừa mới rời khỏi đảo Nha Trùng sao, vì sao phải trở về?"
Hiện tại Bạch Sở Niên đã khôi phục trạng thái nhân loại, chỉ số thông minh đã sớm không phải có thể so sánh với tư duy ở trạng thái như bạch sư, hắn khôi phục quá đột ngột, Rimbaud còn chưa tìm được cơ hội giấu Ngải Liên đi, Tiểu Bạch nhạy bén như thế, vừa tới gần sẽ phát hiện ra ả mất. Đến lúc đó em ấy nhất định sẽ muốn có một lời giải thích.
Rimbaud không muốn nói cho hắn biết về mối đe dọa mà mình đã đem cho nhân loại.
"Vì sao không đi vậy? Có thể tiết kiệm mấy vạn tiền vé máy bay đấy, tiết kiệm được tiền mua sò điệp lớn không tốt hơn sao?"
Rimbaud đột nhiên đẩy alpha vào tường, đôi mắt kéo dài thành một đường thẳng đứng nhìn hắn: "Tôi có tiền, không cần phải tiết kiệm."
Bạch Sở Niên bị khóa trên tường, không rõ sự tình cho nên chớp chớp mắt.
Được rồi, lão bà vui là được.
____
Đây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-2-nhan-ngu-ham-lac/755870/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.