Edit : Nại Nại
(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___
Phong trưởng lão đưa ra đáp án là không thể, Ngọc trưởng lão không còn cách nào khác, đành phải mang theo người đi xuống, nhưng tới đó, làm gì còn có bóng dáng của Vu Hoan nữa.
"Các ngươi mau đi tìm xung quanh xem." Ngọc trưởng lão nhanh chóng chỉ thị các đệ tử đi vòng quanh chân núi tìm.
"Tìm ta sao?" Vu Hoan từ trống rỗng xuất hiện ở trước mặt Ngọc trưởng lão, ôm một thanh kiếm lấp lánh kim quang, mặt mày mang theo cười nhạt, nhưng Ngọc trưởng lão làm sao cũng không cảm giác được nụ cười kia có độ ấm.
Ngọc trưởng lão gian nan nuốt nuốt nước bọt, tốt lên được một trận mới tìm được giọng nói của mình: "Vu Hoan cô nương, Ngài... vào bằng cách nào?"
"Tại sao ta phải cho ngươi biết?" Vu Hoan vỗ vỗ Thiên Khuyết Kiếm, Thiên Khuyết Kiếm chậm rãi ẩn ở trong không khí: "Bách Lý Nhứ ở đâu?"
"Đại tiểu thư? Ngài tìm đại tiểu thư?"
Đại tiểu thư lại trêu chọc đến chỗ nào của vị này rồi?
Ngọc trưởng lão cảm thấy bản thân mình chỉ trong thời gian ngắn ngủn mà như sống rất nhiều năm rồi.
"Tính sổ." Vu Hoan mím môi, cười đến vô hại, dùng giọng tán thưởng nói: "Thật không ngờ một tiểu cô nương, thủ đoạn lại lợi hại như vậy."
Vừa rồi nàng chỉ là lạc ở phía sau một chút, nhưng không biết Bách Lý Nhứ dùng chiêu gì khuyến khích mấy đệ tử, tính kế ngăn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-3-ba-day-dem-vai-ac-duong-oai/1533396/chuong-453.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.