Edit: Nại Nại
(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)
____
Vu Hoan không thèm quan tâm đến bọn họ nữa, đi tìm một nơi nghỉ ngơi.
Bốn trưởng lão cũng đi đến, Vu Hoan thấy Linh La không có bài xích bọn họ, cũng không lên tiếng, cùng Dung Chiêu nghiên cứu cái bục kia.
"Chi chi chi..." Đói bụng đói bụng!
Thú nhỏ lay vạt váy Vu Hoan, đôi mắt đen như đá quý vô cùng đáng thương nhìn chằm chằm nàng.
Vu Hoan đau đầu sờ sờ trên người, điểm tâm đều bị nàng ăn hết rồi, giờ làm gì còn mà cho nó ăn nữa?
"Chi..." Đói.
"Chịu đựng đi." Vu Hoan tức giận trừng nó.
Thú nhỏ càng tủi thân, ở bên chân nàng xoay tròn, một nhúm tuyết trắng, lại phát ra âm thanh ủy khuất 'chi chi', rất nhanh đã khiến cho mấy thiếu nữ kia chú ý đến.
Có thể là do bây giờ ở nơi có nhiều người, nhìn qua bọn họ không còn sợ hãi như lúc trước nữa.
Thậm chí khi tầm mắt ở tiếp xúc đến Dung Chiêu, còn sẽ lộ ra thần sắc thẹn thùng.
Trình độ tuấn mỹ của nam nhân kia, đẹp hơn rất nhiều so bất cứ người nam nhân nào bọn họ từng gặp.
"Nó có phải đói bụng không?" Mấy thiếu nữ ngồi cạnh nhau, nhỏ giọng bàn tán.
"Kêu đến thật đáng thương, sao ả không cho nó ăn, nó còn nhỏ như vậy, đói lả thì làm sao bây giờ?"
"Đó là thú gì? Sủng vật sao? Trước kia ta cũng chưa từng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-3-ba-day-dem-vai-ac-duong-oai/1533430/chuong-468.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.