Sau đó nói tiếp: "Chỉ là loại độc này khác với mấy loại xuân dược thường gặp, một khi hắn phát sinh quan hệ tìиɦ ɖu͙ƈ với phụ nữ, hắn sẽ chết vì máu chảy ngược."
Chu Tước nghe Huyền Vũ giải thích, hai hàng lông mày hơi nhướng lên.
Chẳng trách người ta đều đồn không có một tên đàn ông nào có thể xuống khỏi giường của Cửu Âm.
Nam Nhiễm dựa người vào xe, vừa vuốt nhẹ vết cắn trên cổ, vừa hỏi: "Có thể trị không?"
Huyền Vũ lập tức gật đầu: "Có thể."
Hắn cười cười, đưa ra phương hướng giải quyết: "Chỉ cần khơi thông là được, sau đó để hắn phát tiết hết thì tốt rồi."
Nam Nhiễm lắc lắc cổ: "Được."
Sau khi đáp ứng, cô lại bỏ thêm một câu: "Đừng làm anh ấy bị thương."
Chu Tước gật đầu: "Lão đại yên tâm."
Đêm càng lúc càng khuya, sương mù dày đặc bắt đầu có dấu hiệu tan đi. Đây là khoảng thời gian tốt nhất để ngủ, nhưng trong một căn phòng nào đó ở một ngọn núi, không những không có dấu hiệu chìm vào giấc mộng mà ngược lại còn phát ra những tiếng động kinh động tới không ít người.
[Rầm!]
Bạch Hổ bị người ta quăng ngã ra đất, mặt mũi bầm dập. Hắn ta là người thứ ba mươi năm bị ném ra ngoài.
Trên sàn còn có bảy tám người nằm ngả nghiêng, không còn đủ sức để bò dậy, chỉ đành ở đây nghỉ tạm.
Bạch Hổ ôm mặt, có hơi xấu hổ,
Vốn dĩ là một tên to con hung ác, nay lại có chút thẹn thùng.
Chu Tước ngồi trên ghế, cười không ngừng, nhìn Bạch Hổ, trào phúng nói:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-3-dai-lao-lai-muon-tan-vo/1947762/chuong-549.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.