Cuối cùng vẫn không bảo vệ được chiến trường này. Lãnh đạo có lệnh rút lui, sĩ quan trưởng thở dài ra lệnh rút quân, đội quân cũng lùi về bằng tốc độ nhanh nhất.
Khu vực này đã thất thủ.
Sĩ khí đội quân đi xuống, những chiến sĩ mặt mũi lấm lem bùn đất khênh những người lính bị thương rút lui trong thẫn thờ và rệu rã.
Ninh Thư cũng đeo hòm thuốc đi theo đại đội. Đi bộ cứu được người cần cứu nhanh hơn.
Tiểu Đồng đi với Ninh Thư thở hồng hộc. Ninh Thư bảo cô bé lên xe ngồi, Tiểu Đồng lắc đầu, sợ hãi: “Cô ơi em không biết phải đi đâu nữa.”
Tiểu Đồng cảm thấy mình có giá trị trên chiến trường khi theo cô giáo cứu người. Nay rút quân, cô không biết đi đâu. Trở về với xã hội làm Tiểu Đồng nhớ về chuyện bị cưỡng hiếp, cô sợ bị người ta chê, người ta khinh.
Ninh Thư nghĩ rồi nói: “Em đi theo cô, em có thể trở thành quân y.” Chiến tranh xâm lược kéo dài nhiều năm, đất nước rất thiếu quân y.
Sau khi mình đi Chúc Tố Nương và Tiểu Đồng cùng làm việc cũng tốt.
“Em cảm ơn cô ạ.” Tiểu Đồng yên tâm hơn.
“Bác sĩ Chúc ơi, có chiến sĩ đi đằng trước kêu đau chân mãi, bác sĩ qua xem sao.” Một anh lính chạy lại gọi Ninh Thư.
“Ừ.” Ninh Thư đeo hòm thuốc qua xem. Tiểu Đồng cũng đi cùng, Ninh Thư nói: “Em lên xe đi, không cần theo cô.”
Ninh Thư chịu đựng được vì cô luyện Tuyệt Thế Võ Công có ngưỡng chịu nhất định. Tiểu Đồng chỉ là cô bé yếu ớt,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-3-ninh-thu-rat-la-lap-di/1434859/chuong-591.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.