Ninh Thư cực kỳ mất kiên nhẫn với các đại thần. Đã nhận bổng lộc lại còn thông đồng với nhau tạo áp lực lên nữ. Quỳ mà ghê à? Đã muốn lưu tên trong sử sách, sao không lấy cái chết ra để khuyên can?
“Hoàng thái nữ được lòng trong triều thần quá, bao nhiêu người xin tha cho ngươi.” Ninh Thư nhếch môi: “Giỏi lắm, kết bè kéo cánh.”
Ninh Thư chỉ đại thần: “Bà, bà, cả bà nữa, ý của các bà là xốc nổi sẽ được phép làm trái thánh chỉ, có nỗi khổ riêng thì không cần nghe theo thánh chỉ của trẫm?”
Ai cũng nghĩ mình là cái rốn vũ trụ.
“Chúng thần không dám.” Đại thần khấu đầu, cậy răng không hé nửa lời.
Mộc Tuyết nhìn Ninh Thư mà nhăn đôi mày dày, bắt đầu thắc mắc Ninh Thư đến đây để làm gì.
“Thưa mẫu hoàng, đây là lỗi của nhi thần, nhi thần làm việc mà không suy xét.” Mộc Tuyết khấu đầu: “Nhi thần xin hứa sẽ tự kiểm điểm và rút kinh nghiệm.”
Ninh Thư bật cười thành tiếng, sẵng giọng: “Hoàng thái nữ đúng là thái tử thương dân như con. Trẫm chỉ rầy la các đại thần vài câu, Hoàng thái nữ đã nhận hết lỗi về mình, bao gồm cả nhẫn tâm với chính muội muội.”
Mộc Tuyết siết nắm tay, mặt thoáng hằm hằm, nhìn lướt nhanh qua Ninh Thư và thấy Ninh Thư đang ghét cũng như châm biếm mình.
Mộc Tuyết không hiểu, tại sao bà ta vẫn chưa chết?
“Nhi thần biết lỗi rồi ạ.” Ngoài câu ấy ra, Mộc Tuyết không biết nói gì nữa. Dù anh có nói gì bà ta vẫn sẽ bắt lỗi.
Nãy giờ nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-3-ninh-thu-rat-la-lap-di/1434907/chuong-555.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.