Chuyển ngữ: Wanhoo
Tôn Chính Bân nói chuyện với Ninh Thư mà cứ bồn chồn, mắt cứ nhìn ra ngoài cửa, Ninh Thư biết điều im lặng.
Nhìn là biết hai người họ đã xảy ra chuyện gì rồi.
Một lúc sau An Noãn bưng cà phê vào, tuy nhiên trang phục tạp vụ của cô hơi xấu chút.
An Noãn cúi đầu mắt nhìn thẳng, đặt cà phê xuống trước mặt Ninh Thư với Tôn Chính Bân. Tôn Chính Bân sờ cằm nhìn An Noãn, chợt anh ta bật cười: "Thế giới bé thật."
An Noãn nhìn thấy Tôn Chính Bân thì tròn mắt, đỏ bừng mặt.
"Sao anh lại ở đây?" An Noãn ôm khay, cảnh giác Tôn Chính Bân, "Sao cái đồ háo sắc nhà anh lại ở đây?"
Háo sắc?
Ninh Thư đảo mắt qua An Noãn và Tôn Chính Bân, chẳng lẽ hai người họ đã, ngủ, rồi, à?
Chắc do ánh mắt của Ninh Thư trần trụi quá nên An Noãn thẹn, tức giận với Tôn Chính Bân.
Tôn Chính Bân sờ cằm và môi, động tác thật ngả ngớn, "Ừ, hương vị không tồi."
Ninh Thư: ...
Ngủ rồi thật à?
Cốt truyện đã có chuyển biến ư?
"Cái đồ vô liêm sỉ, anh không được nói nữa." Nếu không có chủ tịch bên cạnh An Noãn đã định bịt mồm con cáo đáng chết đó tồi.
Tôn Chính Bân sờ môi nhìn An Noãn đang giậm chân.
Ninh Thư: ...
Đậu má, ngủ chưa vậy các bác?
Ninh Thư hồi hộp lắm luôn nhưng phải tỏ ra mặt liệt, ngồi im nhìn Tôn Chính Bân với An Noãn chim chuột nhau.
Tôn Chính
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-3-ninh-thu-rat-la-lap-di/1435216/chuong-423.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.