Không phải mình yêu nên tát chẳng nương tình. Vết lằn đỏ rõ trên mặt Vương Bác đủ biết Thái An Kỳ tát mạnh thế nào.
Ninh Thư hỏi: “Nó đánh con sao?”
Vương Bác mím môi: “Không biết tại sao An Kỳ bị đau bụng, mai mẹ đưa cô ấy đi viện khám nhé.”
Nhờ mẹ xong Vương Bác đi sải chiếu ra đất.
Ninh Thư nhìn lướt qua phòng ngủ của Thái An Kỳ rồi đóng cửa.
Lẽ ra hôm sau Vương Bác phải đi làm nhưng do mặt đã không lành mà còn hơi sưng, một má lệch thấy rõ.
Ninh Thư tìm thuốc tiêu sưng cho Vương Bác uống, mặt này không đi làm được, Ninh Thư cũng không bắt ép Vương Bác.
Vương Bác ủ dột, yên lặng uống thuốc Ninh Thư đưa.
Ninh Thư mang thuốc bắc vào phòng ngủ đánh thức Thái An Kỳ đang say giấc nồng.
Thái An Kỳ uống thuốc xong lại ngủ tiếp.
Ninh Thư nói: “Vương Bác nói cô đau bụng, dậy đi viện khám đi.”
Thái An Kỳ nghe thấy bệnh viện là rùng mình, tỉnh ngủ ngay lập tức: “Tôi không bị làm sao hết, không đi khám.”
Vừa nói Thái An Kỳ vừa xoa bụng, bụng cô không đau nữa, cơn đau tối qua chỉ như ảo giác.
Ninh Thư lạnh mặt: “Không bị làm sao vậy tại sao cô lại đánh Vương Bác? Để nó hằn dấu tay không đi làm được. Vết đỏ không lặn được trong một ngày, cô bảo nó đi ra ngoài kiểu gì?”
Thái An Kỳ sửng sốt: “Tôi đã bảo là tôi mệt mà anh ta cưỡng ép tôi.”
Ninh Thư cười khỉnh: “Thái An Kỳ, cô đừng được voi đòi tiên. Ngủ với thằng khác sao không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-3-ninh-thu-rat-la-lap-di/218496/chuong-715.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.