Dạ Cô Tinh cho cô béu ăn một chút cháo loãng, đích thân đo nhiệt độ cơ thể cho con gái, mọi thứ bình thường mới y yên tâm. 
An Tuyến Hoàng mới bế con gái lên, nhóm người Nguyệt Vô Tình, Minh Chiêu đã đến rồi. 
“Gia chủ, phu nhân.” 
Dạ Cô Tinh đưa tay ra đón lấy cô bé, một đoàn người đi vào phòng làm việc. 
Gọi An Cẩn và An Du đến để họ trông nom hai đứa bé, Dạ Cô Tinh và Đặng Tuyết đi về hướng phòng khách. 
“Đông đủ hết chưa?” Đôi mắt Dạ Cô Tinh lướt loa một tia sắc bén, nhưng rất nhanh đã biến mất. 
“Đông đủ rồi.” Đặng Tuyết trầm giọng đáp. 
Trăng khuyết mờ mịt, tinh huân u ám, đột nhiên, vạt áo khẽ lay. 
Hoá ra trời có gió… 
Phòng khách rộng lớn lúc này vắng lặng như nghĩa địa. 
Những người phụ nữ mặc quần áo giống nhau ngồi trên ghế, hành động cẩn thận, tâm trạng không yên. Còn những người đàn ông cao to ngồi phía sau với với dáng vẻ phục tùng. 
Tất cả mọi người tâm trí đều rối bời, hoảng sợ. 
Cảm xúc bất an bắt đầu trào dâng. 
Tâm trạng của Thuần, Tương Tú, chị Bân cũng vậy. 
“Chuyện này, chuyện này là sao?” Tương Tú duỗi tay kéo tay áo của chị Bân, nhưng đối phương bỗng lắc đầu nguầy nguậy. 
Cô ta bĩu môi, đáy mắt lờ mờ có tia bất mãn, lại quay đầu nhìn sang Thuần ngồi bên phía tay phải, nhưng nhìn cô ta ngồi thẳng lưng, nghiêm chỉnh mà chính trực, nhìn thẳng, khiến người ta có một loại ảo tưởng uy nghiêm, hiên ngang. 
Không biết tại sao, cô ta bỗng nghĩ tới 
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-4-anh-hau-gioi-giai-tri-trong-sinh/2517957/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.