Diệp Nhĩ bình yên vô sự, Dạ Cô Tinh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nguyệt Vô Tình và Minh Triệt cùng kiểm tra, nhất trí kết luận – không có gì nghiêm trọng nữa! Người của Bang Ám Dạ chưa rời đi, canh giữ ở cửa phòng bệnh như môn thần, cũng may cả tầng lầu chỉ có một mình Diệp Nhĩ, cũng không sợ ảnh hưởng những người khác.
Về phần tại sao chưa rời đi, đề phòng ai, trong lòng đều ngầm hiểu.
Dạ Cô Tinh để điện thoại xuống, đặt ở một bên, vô thức xoa lông mày.
“Là anh ấy?” Diệp Nhĩ mơ hồ cảm thấy vậy.
Ừ nhẹ một tiếng, cô nói: “Chị định cứ tránh mặt thế sao?”
Diệp Nhĩ vẫy vẫy tay, “Chị giờ rối rắm, cũng không biết nên đối mặt với anh ấy thế nào, việc gặp mặt, cứ từ từ đã.”
Dạ Cô Tinh nhún vai, “Chị có tính toán là được rồi.”
Chuyện tình cảm này, giống như người ta uống nước, ấm lạnh tự biết, người ngoài đúng là không nên nói xen vào.
“Nhất Nhất, nếu như, chị chỉ nói nếu như, em là chị, em sẽ làm thế nào?”
“Chân trời nơi nào chả có cỏ thơm, nên dừng lại thì hãy dừng lại.” Thẳng thắn dứt khoát, dũng cảm cắt đứt.
Diệp Nhĩ giật mình, một lúc lâu sau, mới cười nhẹ, “Em đúng là thẳng thắn…”
“Ếch hai chân mới khó tìm, chứ đàn ông hai chân thì thiếu gì?” Nói ra một tràng, ánh mắt Dạ Cô Tinh thận trọng, “Chị hai, chị phải biết rằng, nên dừng lại mà không dừng, nhất định sẽ loạn.”
“Chị hiểu chứ.” Diệp Nhĩ cười khổ, “Đạo lý thì ai cũng hiểu, thế nhưng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-4-anh-hau-gioi-giai-tri-trong-sinh/2518004/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.