“Chuyện này…” Kỷ Tình cười xấu hổ.
Bà cụ húp một ngụm cháo yến, không thèm nhìn mọi người.
“Người ta nói, trước mặt mọi người nên chừa đường lui, sau này sẽ dễ nhìn nhau hơn. Về vấn đề này, cô nên học hỏi từ Trịnh Bình, bình tĩnh chín chắn hơn.”
Bất thình lình bị điểm danh nên Trịnh Bình giật mình, bàn tay cầm đũa run lên: “Bà hai quá khen, chị dâu nói vậy cũng là có lý của chị ấy.”
Sắc mặt Kỷ Tình hơi bình thường lại.
Bà cụ hừ lạnh, không biết điều!
An Tuyển Thần lại đột nhiên đứng dậy, nâng ly với Dạ Cô Tinh, “Chị dâu đã vất vả sắp xếp bữa tiệc đêm giao thừa, ly này, tôi mời chị.”
Dạ Cô Tinh đáp lễ, liếc nhìn Kỷ Tình: “Việc phải làm thôi, không dám kể công.”
Một trận hoạnh họe được Dạ Cô Tinh nhẹ nhàng giải vây.
Đầu đuôi câu chuyện thế nào mọi người đang ngồi đây đều hiểu.
Ánh mắt không dấu được sự khen ngợi nhìn Dạ Cô Tinh.
Có thể làm cho Kỷ Tình chịu ngậm bồ hòn làm ngọt, quả nhiên cô không hề đơn giản!
Ngay lập tức đã có mấy bà vợ đi lên chúc rượu, khen ngợi, nịnh bợ, đều bị Dạ Cô Tinh uyển chuyển đẩy trả lại.
Tiệc giao thừa, tiệc ra oai, đương nhiên phải giết gà dọa khỉ, chỉ tiếc là tầm nhìn của Kỷ Tình quá ngắn, lại tranh làm con gà đó.
“Mẹ! Con cũng muốn uống!” Cô bé chép miệng, nhìn chằm chằm ly rượu trong tay cô, mắt to chớp chớp, tò mò nhìn.
“Không được.” Cô lạnh lùng nói.
“Mẹ ~” Cô bé bắt đầu làm nũng.
Dạ Cô Tinh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-4-anh-hau-gioi-giai-tri-trong-sinh/2518037/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.