Mục đích ban đầu khi kéo Công Tử Uyên đến đây là để bồi dưỡng tình cảm nhưng Nam Nhiễm chơi một hồi thì mê luôn hoàn toàn không nhớ gì tới những thứ đã tính toán trước đó.
Nam Nhiễm chơi một lần bắt đầu từ 6 giờ chiều cho tới rạng sáng 12 giờ, khi cả toàn bộ công viên giải trí gần như không còn bóng người, cô vẫn còn đang hứng thú bừng bừng nhìn về phía Tàu Hải Tặc.
Vừa nhìn Tàu Hải Tặc, vừa cân nhắc trong lòng, không ngờ chỗ này cũng không tệ.
Còn hệ thống thì đau đớn nhìn tư liệu bản thân mới tra được.
Không phải đã nói sẽ làm chim nhỏ nép vào người để xúc tiến tình cảm sao?
Bạn gái nhà người khác thì là tiểu khả ái còn nhà nó thì ngược lại, nhà nó là một vị lão đại.
Chơi đến cuối, ký chủ một thân một mình bước xuống Tàu lượn siêu tốc, ngồi xuống ghế nghỉ ngơi.
Trán Nam Nhiễm lấm tấm mồ hôi, một tay cô đặt trên lưng ghế, một chút hình tượng cũng không có.
Hệ thống nãi thanh nãi khí: [ký chủ, có phải cô đã quên chuyện gì không?]
Nam Nhiễm nhắm mắt, hai hàng lông mi run run, giọng điệu vừa có chút gì đó lười biếng vừa mang theo sự hưng phấn.
"Hả?" Câu được câu không đáp.
Hệ thống: [dạ minh châu đâu?]
Nghe hệ thống hỏi, Nam Nhiễm cứng người, mở mắt.
Hai con ngươi đen như mực liếc xung quanh một vòng.
Ngay cả bóng dáng của dạ minh châu cũng không thấy.
Trong bóng đêm, Nam Nhiễm ngồi một mình trên ghế, ngẫu nhiên sẽ nghe được tiếng khóc thút thít
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-4-dai-lao-lai-muon-tan-vo/1680523/chuong-612.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.