"Trước đây vì mất trí nhớ nên Vương mới chọn một con người để đánh dấu. Hiện tại Vương đã khôi phục ký ức. Ta nghĩ có lẽ Vương đã thay đổi sự lựa chọn của mình."
Công Tử Uyên không nói gì, hắn chỉ nhìn chằm chằm Nam Nhiễm. Cả người tản ra hơi thở lạnh nhạt xa cách.
Nam Nhiễm đứng đó, hai con ngươi đen như mực đảo nhanh qua tất cả ma cà rồng ở trong phòng bệnh. Vẻ mặt cô âm trầm, dần dần quanh người Nam Nhiễm giống như bị một luồng khí đen hắc ám bao phủ.
Tâm tình của cô hiện tại thế nào đều rõ như ban ngày.
Hệ thống nhìn thanh giá trị hắc hóa có dấu hiệu mỗi lúc một tăng cao, nó kinh hồn táng đảm.
Có khi nào dưới cơn tức giận ký chủ sẽ đồng quy vô tận với những con ma cà rồng này không?
Càng nhìn nó càng cảm thấy có khả năng cao.
Công Tử Uyên là người đứng gần cô nhất, tất cả mọi sự chú ý của hắn đều đặt hết lên người cô, đương nhiên hắn có thể cảm nhận được cảm xúc đang dao động mạnh mẽ của cô.
Một lúc lâu sau hắn duỗi tay ôm Nam Nhiễm vào lòng. Trong giọng nói lạnh băng mang theo sự dỗ dành: "Đáng lẽ ra phải là anh tức giận mới đúng, em tức cái gì?"
Tất cả ma cà rồng phía sau đều yên tĩnh.
Bọn họ đều biết là cô gái nhân loại này đã lừa gặt Vương nên mới có mất chuyện sau đó nhưng bọn họ lại không ngờ tới, sau khi Vương lấy lại trí nhớ, ngài ấy chẳng những không tức giận mà ngược
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-4-dai-lao-lai-muon-tan-vo/1680558/chuong-641.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.