Editor: Đào Tử
_________________________________
Sở nghiên cứu Dương gia loạn nháo nhào, khắp nơi đều là tiếng bước chân và tiếng cảnh báo tạp nham, thi thoảng còn có thể nghe được từng dụng cụ thùng chứa bị đánh nát. Nếu như người máy lựa chọn chạy trốn, đàn thú cũng lười để ý tới bọn họ, nếu như dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, từng bước từng bước giẫm bẹp!
Bùi Diệp ngồi ở trên đầu động vật thần bí, mặt lộ vẻ suy tư.
Động vật này c*̃ng cẩn thận, tỉ mỉ khống chế thân thể, không cho Bùi Diệp cảm giác chút xóc nảy.
Nó hơi lắc đầu mở cánh ngũ sắc hai bên, cái đuôi theo một loại giai điệu nào đó đung đưa trái phải. Nếu cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện tư thế di chuyển trên không trung của động vật bí ẩn này đặc biệt oai vệ, chiếm vững vàng vị trí Center, hưởng thụ ánh mắt ghen tị ngấm ngầm hâm mộ.
Quý Chiếu: "..."
Nếu để hắn nghĩ một câu hình dung tràng cảnh lúc này, hắn chỉ có thể nghĩ đến một câu -- 【 Cậu ấm nhà giàu nào đó, trái cầm vàng, phải giơ súng, dưới sự hô hào của một đống tùy tùng nịnh hót nghênh ngang rêu rao khắp nơi, trên đường đi, những nơi đi qua không có một ngọn cỏ, người ở hiu quạnh. 】
Nhìn ánh mắt những hung thú đó xem?
Bọn chúng còn có uy nghiêm ngang ngược bốn phương vừa rồi sao?
Từng bước từng bước hóa thân simp chúa, hận không thể áp đầu vào bàn chân Bùi Diệp, giống chó vẫy đuôi, cầu sờ sờ cầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-4-sau-khi-dai-lao-ve-huu/2938733/chuong-610.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.