Editor: Đào Tử
_________________________________
Bùi Diệp cảm thấy mình không thể tiếp tục trầm mặc.
Cô cố ý ho nhẹ hai tiếng, muốn khiến A Tể chú ý.
"Chị Bùi Diệp, cổ họng không thoải mái sao?"
Hoa Khinh Khinh nhỏ nhắn xinh xắn nằm một bên giường lớn khác, đắp kín chăn mền mềm mại đến cái cằm, lộ ra khuôn mặt nhỏ trông hoạt bát đáng yêu. Nghe Bùi Diệp ho khan, khuôn mặt toát vẻ ân cần, cặp mắt đen nhánh sáng tỏ ngập nước như có thể phản chiếu bóng người.
Bùi Diệp lắc đầu: "Không phải, em ngủ trước đi. Nếu đói bụng thì nói với chị một tiếng, chị đi ra ngoài mua cho em."
"Ừm, vâng ạ."
Đột nhiên nhớ tới một điều, Hoa Khinh Khinh núp trong chăn mềm, nhỏ giọng mở miệng.
"Chị Bùi Diệp, tướng ngủ của em không tốt lắm."
"Không sao, tướng ngủ kém cỡ nào chị cũng đã gặp rồi."
Tướng ngủ của Hoa Khinh Khinh kém cũng có kém đến mức nửa đêm nhảy dựng móc súng đánh người ư?
Hiển nhiên không có.
"Có vẻ em còn ngáy ngủ... Nhưng cũng không phải mỗi lần đều vậy, nhưng ban ngày mệt mỏi đến đêm thì..."
"Không có sao hết, tiếng ngáy vang hơn sấm chị cũng đã gặp."
Đặc huấn dã ngoại trước kia hoặc là hoạt động khác, bọn chiến hữu từng đứa mệt mỏi như lợn chết, thi đấu tiếng ngáy coi ai cao hơn, cách một hành lang còn có thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-4-sau-khi-dai-lao-ve-huu/2938740/chuong-617.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.