Editor: Đào Tử
_________________________________
Theo thân ảnh "Cố Thánh" biến mất, Bùi Diệp cũng không thoát khỏi những sương đen ấy.
Nhìn thấy sương đen lại một lần nữa nhào lên, biểu cảm bình tĩnh của Bùi Diệp rốt cuộc có một tia biến hóa.
Bảy mối tội đầu, không phải là bảy lần ảo cảnh?
Vì sao còn sẽ có lần thứ tám?
Hay là, cô đoán sai?
Lần này, cảnh tượng Bùi Diệp nhìn thấy không còn là mặt trái ký ức những người khác.
Cô ngậm kẹo que, lần đầu tiên dùng góc nhìn thứ ba vây xem.
Những ký ức này không phải là của ai khác, là chính cô.
Nếu như nhớ không lầm, cái này hình như là ngọn núi phía sau sân huấn luyện?
Bùi Diệp lần theo ký ức đi đến dưới một gốc cây, nhóc tỳ cái đầu mới đến eo cô đang khó chịu đá cái cây, tuy nhỏ lại đạp gốc cây khiến lá cây đong đưa. Có lẽ là phát tiết đến hơi mệt chút, nhóc tỳ ngồi dưới tàng cây, hai tay ôm đầu gối chống má.
Cô nhóc này dĩ nhiên là Bùi Diệp khi còn bé.
Trước đây không lâu bị một đám bạn học liên thủ khi dễ, không chỉ có trên lớp nhằm vào cô, tan học còn khi dễ cô, tản lời đồn lung tung.
Giáo viên không nghe cô giải thích, bảo cô gọi người giám hộ tới.
Người giám hộ tới nghe chân tướng cũng cảm thấy là Bùi Diệp sai.
Cô phải xin lỗi bạn học còn có phụ huynh bạn học, thừa nhận sai lầm mới là đứa trẻ ngoan.
"Con
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-4-sau-khi-dai-lao-ve-huu/2938765/chuong-642.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.