Editor: Đào Tử
____________________________
"Chậc chậc chậc -- thật sự là 'Người không thể xem bề ngoài, nước biển không thể đo bằng gáo'. Đừng nhìn Ngọc Cẩn sư đệ bình thường lạnh đến mức giống như tảng băng ngàn năm vạn năm không biến hóa, không ngờ còn có biến hóa tâm tình lớn như vậy, mỗi một ly mỗi một tí đều nắm bắt vừa vặn."
Cơ Kích chân nhân nhìn ống kính liên tục gật gù, việc như sợ hãi thán phục mỗi ngày đều xảy đến mấy lần.
Khi diễn viên khác quay hai mươi ba mươi lần mới miễn cưỡng thỏa mãn, sư đệ một lần liền qua quá khiến người khác ưa thích.
Không chỉ có Cơ Kích chân nhân sợ hãi thán phục, những người khác trong đoàn phim cũng âm thầm xấu hổ.
Không hổ là Ngọc Cẩn chân nhân Lăng Tiêu tông thành danh đã lâu, không chỉ thực lực cường đại, thiên phú cao siêu, diễn kịch c*̃ng có năng khiếu hơn người khác nhiều.
Nhìn người ta đi, một chút liền thông, một chút liền thấu, vừa học liền biết.
Nhìn mình xem?
Trong đầu suy diễn thì có thể, thao tác thực tế không ra sao, hiệu quả quay ngay cả chính mình cũng ghét bỏ.
Thật tình không biết, bản thân Ngọc Cẩn chân nhân cũng rất ngỡ ngàng.
Lúc ban đầu đối thoại với Phượng Tố Ngôn, y vừa nghĩ đến là sư tỷ nhà mình lấy mình làm nguyên mẫu viết kịch bản, liền cảm thấy không thể thích ứng. Không thể cảm nhận được tâm trạng của nhân vật, đối với lời thoại thuần túy là chiếu theo từ ngữ mà đọc, mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-4-sau-khi-dai-lao-ve-huu/2938893/chuong-770.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.