Toàn Cơ cùng Đằng Xà đi theo phán quan trở lại ấp đó , nơi đó cảnh sắc vẫn như cũ, nửa phần cũng không đổi, Ngoài cửa thành Sông Vong Xuyên như trước sặc sỡ, đủ sắc màu biến đổi hư ảo, hai bờ sông bỉ ngạn hoa toát lên vẻ đẹp hừng hực khí thế của thứ hoa độc tôn, cả biển hoa rực rỡ trải dài thành một tấm thảm khổng lồ, yêu mị như được ghép bởi hàng nghìn, hàng vạn dòng máu tươi rói.
Toàn Cơ cảm thấy một thứ cảm giác thân thuộc, xen chút tình hoài niệm, hai thứ cảm xúc kì lạ ấy đan xen hòa lẫn vào nhau khiến nàng nhịn không được mà mỉm cười.
Phán quan đi theo cũng cười nói: "Còn nhớ lúc ở đây ngươi suốt ngày lưu luyến không rời được cảnh tượng lộng lẫy trên bờ vong xuyên sao?"
Toàn Cơ gật đầu nói: "Ân, có chút ấn tượng. Chính là ta có nghĩ thế nào cũng không lôi được mảnh kí ức ấy ra, hiện tại cũng vô cùng mơ hồ mà thôi."
Phán quan thấp giọng nói: "Là tạo hóa, là kiếp nạn, mọi thứ chỉ có thể trông đợi vào chính ngươi. Về sau ngươi sẽ thông suốt tất cả."
Đằng Xà cả quãng đường nghe bọn họ ta ta, ngươi ngươi toàn những chuyện mạc danh kì diệu mà hắn nghe không hiểu, nên không khỏi mất bình tĩnh lớn tiếng cắt ngang : "Ít nói mấy lời vô ích được hay không? Vô chi kỳ đâu? Chẳng lẽ nào hắn bị nhốt tại ấp đó?"
Hắn mất sức rống to như vậy cũng chẳng làm mất không khí hòa hợp, vui vẻ giữa phán quan và Toàn Cơ nhưng lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-5-luu-ly-my-nhan-sat/1801162/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.