Editor: Đào Tử
___________________________
Mặc dù nằm trên một chiếc giường nhưng khoảng cách giữa Trương Ái Quốc và "Chị Trương" còn có thể nằm thêm tận hai người.
Trương Ái Quốc thì nghiêng người đưa lưng về phía "Chị Trương", nằm ở mép giường lớn, khi thì ngáy như sấm, khi thì ngáy nhỏ.
Hai người ngủ rất ngon, Bùi Diệp kéo người giấy nhỏ chị Trương bò lên trên gối đầu.
"Dì hơi căng thẳng —— "
Người giấy nhỏ chị Trương mượn ánh trăng và đèn neon ở ngoài cửa sổ hắt vào, quan sát khuôn mặt đã nhìn trong gương hơn năm mươi năm ở khoảng cách gần. Vừa nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra, bà đã có loại cảm giác trở lại bệnh viện cấp cứu, toàn thân không không gượng dậy nổi.
Bùi Diệp nói: "Dì yên tâm, tôi sẽ làm mau thôi."
Dứt lời, Bùi Diệp vươn tay ngắn ra nắm lấy người giấy nhỏ chị Trương.
Đối phương còn chưa kịp phản ứng, hồn phách đã hóa thành một chấm ánh sáng nhỏ an tĩnh nổi trên tay Bùi Diệp.
Một bàn tay trống rỗng xuyên qua đầu "Chị Trương" kéo ra một chấm sáng to bằng nhau, sau đó nhét chấm sáng của chị Trương trở lại.
Kéo kéo rồi nhét nhét, xong, phẫu thuật đổi hồn phách hoàn thành rồi nha.
Toàn bộ quá trình gọn gàng linh hoạt, không chút dây dưa dài dòng.
Bùi Diệp đặt tay trước người, mặc niệm mấy "Thiện chú dẫn hồn".
Uy lực của nó rất lớn, tương đương với việc gom hồn phách lẻ tẻ lại dán bằng keo 502, nhét về thân thể, cam đoan kiên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-5-sau-khi-dai-lao-ve-huu/2939147/chuong-846.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.