Editor: Đào Tử
________________________________
Bùi Diệp cảm động đến mức suýt rơi nước mắt vì tinh thần yêu nghề của mình.
Nhưng Trương Tiêu Tiêu hoàn toàn không hiểu được tấm lòng của cô.
"Em... Em..."
Nói ngập ngừng mãi mà không thốt ra được câu "Em" hoàn chỉnh.
Trước mặt giáo viên thể dục mà nói rằng tiết thể dục chính là để trốn học sao?
Nếu người này thực sự là giáo viên thể dục, với cách bắt học sinh trốn học cứng rắn như vậy, e là vừa mở miệng ra thì đầu cô ta đã bị vặn ngược lại ngay. Suy đi nghĩ lại chỉ có thể giải thích rằng mình không tham gia trại hè gà mờ...
Phi! Cô ta hoàn toàn không tham gia trại hè.
Trương Tiêu Tiêu vô thức ôm lấy ngực trái không hề bị thương của mình.
"Em bị bắt cóc trong bữa tiệc sinh nhật, sau đó..."
Nói đến đây thì không thể tiếp tục nữa, cô ta cảm thấy có chút hổ thẹn.
Bị dị trùng ném qua ném lại nhưng vẫn còn sống, làm sao cô ta có thể nói rằng mình đã bị g**t ch*t mà đến đây?
Người tự xưng là giáo viên thể dục trước mặt - "Tiểu Lam", đến đây bằng cách nào?
Trong đầu Trương Tiêu Tiêu là một mớ hỗn độn.
Có lẽ cô ta hoàn toàn không chết, cũng không bị bắt cóc?
Hoặc có thể, cô ta chỉ mơ thấy mình bị bắt cóc trong bữa tiệc sinh nhật, thực tế là cô ta đã tham gia trại hè gà mờ?
Trương Tiêu Tiêu không biết mình đã bị Bùi Diệp thao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-5-sau-khi-dai-lao-ve-huu/2939238/chuong-937.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.