Editor: Đào Tử
_______________________________
Thanh niên bảo Đàm Tô đợi một chút, hắn chạy một mạch ra gara lấy xe, quả nhiên là một chiếc xe sang trọng vừa mới toanh vừa hào nhoáng.
Bùi Diệp trong lòng y như một con thú nhỏ, đưa móng vuốt ngắn ngủn ra muốn tóm lấy vật treo lủng lẳng trên ghế phụ.
Thanh niên chú ý tới cảnh này, mỉm cười.
"Đây là con vật nuôi trước khi linh khí khôi phục à? Trông giống gấu trúc thật đấy..."
Đàm Tô một tay ôm A Diệp ở dạng con non không đáp lời.
Thanh niên lại rất thích nói chuyện, Đàm Tô không đáp lời hắn cũng không ngừng miệng ba hoa.
"Quên hỏi, cô em tên gì? Lát nữa đi gặp người ta, tôi cũng phải giới thiệu với bọn họ chứ."
Đàm Tô nhíu mày nói: "Bùi Thất."
Thanh niên lại nghe nhầm: "Peppa???"
Cái tên này thật hiếm thấy, thanh niên thầm nghĩ.
Đàm Tô nói: "Bùi trên Phi dưới Y (trên 非 dưới 衣 ghép thành 裴),Thất theo số đếm."
"Tôi tên Điền Hạc Dương." Thanh niên vừa lái xe vừa hỏi, "Cô em năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
Đàm Tô khựng lại, cúi đầu nhìn A Diệp, trả lời: "Còn một năm nữa là tròn trăm, năm nay chín mươi chín."
Điền Hạc Dương: "Ồ ồ ồ, chín mươi chín à, cao tuổi cao tuổi..."
Hắn lẩm bẩm xong mới hoàn hồn, suýt chút nữa thì phanh gấp trên cầu vượt đông đúc gây ra màn biểu diễn đâm xe liên hoàn.
"Chín, chín mươi chín?" Điền Hạc Dương há hốc mồm.
Đàm Tô hỏi ngược lại:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-7-sau-khi-dai-lao-ve-huu/2940086/chuong-1324.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.