Uyển Thanh bất tỉnh. Trong mơ nàng nhìn thấy bao cảnh tượng kinh hãi. Nàng giật mình tỉnh lại. Cạnh nàng có ai đó đang nằm. Bàn tay còn đặt lên trán Uyển Thanh, giọng đầy lo lắng:
-Sốt rồi…
Hắn chườm băng đá, tay vỗ nhẹ lưng nàng.
Rất ấm….Uyển Thanh khép mắt, muốn ngủ. Rồi lại….
-Không….
Mị phi thân thể trần truồng bị quăng giữa đồng. Phụ vương chịu lăng nhục….Các hoàng huynh….
-Ngoan…Ăn cháo đi!
Lại một lần nữa là khuôn ngực kia cho nàng làm điểm tựa. Uyển Thanh ngẩng lên:
-Á!
Khuôn mặt ấy….Kẻ gây ra bao chuyện cho nàng.
-Không sao đâu. Ăn cháo rồi mới uống thuốc được. Ngoan…
Mùi cháo rất thơm. Nhưng người đút làm nàng ghê tởm, phun ra.
Người hắn dính cháo. Chán cũng bị hất dưới đất, vỡ tan.
-Một nhúm gạo nấu cháo, khi ta ở trong khu mỏ nhiều ngườicòn phải nhặt từng hạt, nấu một lần chỉ khoảng một nhúm nhỏ cho cả nhà. Đa số đều là loại gạo mốc meo.
Uyển Thanh im lặng. Phải chăng đã chọc giận hắn rồi?
-Phụ vương nàng bắt nhân công ở trong những nơi có hoàn cảnh rất tệ. Ăn không đủ nhưng phải nai lưng ra làm việc. Ta là hy vọng duy nhất của họ. Ta cho họ một con đường sáng hơn phía trước. Họ giao tính mạng cho ta…
Nàng lại im lặng. Nhưng tay chân bỗng trở thành thừa thãi, Uyển Thanh lùi dần vào một góc giường:
-Nàng nên học tập Bát muội của nàng. Nàng ta ngoan lắm!
Hắn lên tiếng gọi….Một cô gái mặc trang phục tím nhạt vội vã bước vào.
Là Bát công chúa Đường Lạc. Vị công chúa này ít khi Uyển Thanh gặp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-khuynh-thien-ha/381901/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.