Ngoài cửa sổ là một vườn hoa đang nở rộ. Hoa rất đẹp, khoe sắc rực rỡ. Tất cả là nhờ bàn tay chăm sóc của Đông Phương Phong.
Hắn là một đế vương nhu hòa, tâm hồn thuần khiết, chỉ quan tâm đến hoa cỏ, rất phù hợp để làm một vị vua “bù nhìn” mặc cho người thao túng. Đông Phương Phong cũng an phận làm một quân vương ngồi trên ngai vàng tô điểm, cho đến khi Tần thừa tướng muốn mang Trương Thái phó ra ngoài phạt roi mấy mươi trượng vì dám dâng sớ tấu, tố cáo tội ác của một số thân thích ông ta.
Hai linh hồn – một thân xác. Có chút bỡ ngỡ nhưng Hàn Mặc phản ứng rất nhanh khi Bạch lão giám bước vào:
-Hồi hoàng thượng. Mời người dùng ngự thiện.
-Ta hơi mệt -Hắn đáp khẽ -Mang vào đây đi.
-Dạ…
-Lão sư của ta thế nào rồi?
Đông Phương Phong lên tiếng. Giọng nói yếu ớt, đầy lo lắng. Bạch lão giám vội cúi người:
-Hồi hoàng thượng…Trương đại nhân, Trương đại nhân bị kết tội vu cáo trọng thần, còn khiến hoàng thượng tức giận thổ huyết nên bị giam trong Tử ngục, ngày mai sẽ chém đầu.
-Cái gì?
Đông Phương Phong sửng sốt bật dậy. Hắn đang vô cùng kích động. Bàn tay run run:
-Ta chưa hạ chiếu cho Khu mật viện điều tra mọi sự, ai…ai dám?
-Hồi hoàng thượng. Là thừa tướng đến xin với Thái hậu. Hai người đều cho đó là vấn đề lớn của quốc gia mà hoàng thượng thì long thể bất an, không muốn làm phiền người nghỉ ngơi….
Đông Phương Phong đau thương, bất lực. Vẻ u uất trên khuôn mặt thanh tú, làm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/quyen-khuynh-thien-ha/381941/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.